Trên một vùng đồi không cao, nơi một ngôi làng không xanh.
Tận trong gốc một đất nước văn minh, một tu viện không xinh.
Mưa thường rơi, tuyết thường bay, trời đầy mây.
Ba căn nhà cây với những gian phòng lưa thưa, một tu viện đây sao?

Làng Mỹ Điền, Luyện Kim Sơn, hai trăm người dân hơn,
Cuối làng là thung lũng yên yên với con suối chảy lượn quanh,
Những chiếc áo cà sa tung bay khi bóng người hành giả ung dung bước.
Đúng là đây, nơi có những người tìm về không gian lặng lờ.

Phật trong phòng sâu, phật trong lòng ta, phật tìm đâu?
Nơi đây không còn đường đi! Nơi đây tận cùng hay chưa?
Cuối nẻo đường đời rồi người ơi.
Vô Lượng Thọ Tu Viện nơi đây.

Không gian lặng yên, thời gian ngừng trôi, ý thức thôi chạy rong.
Bầu trời chợt xanh, ánh nắng vừa soi, tâm thức liền hiện ra.
Bóng nhạn vừa in, Tiếng Sét vừa vang, Khói trầm bay,
Đầu lưỡi chợt cay, Làn gió thoảng qua, Khái niệm dâng.

Cuối nẻo đường đời, chỉ còn đường đạo để mà đi.
Cuối nẻo đường đời,quẳng hết nghiệp báo đi.
Cuối nẻo đường đời, hãy về để nương đi.
Cuối nẻo đường đời, còn đâu để mà đi?!?!?!